(In English & Vietnamese)
I love taking photos of women, especially when they have no idea of being captured. To portrait the beauty of a woman is an interesting challenge, when you know for sure that every woman is unique. But there is always a hide-and-catch game to see if your finger can catch that moment. Men do not captivate me the same way, although I am definitely ‘straight’, just in case you are wondering!
Personally, I think women are attractive and glamorous in a mysterious way that men cannot compare. That beauty has been preserved, appreciated and portrayed for thousand years. From this lens, I see the many advantages of being a woman.
The equality question
However, one of the questions I had while I was growing up was – why did women have to fight for their rights? I saw them as captivating and also taking on so many responsibilities. Even with that, they still had to ‘fight’. Although I came from a family where I had the same opportunities as other boys my age, the term equality was not always positive. The issue was that equality meant power and influence but for a woman also a liability. Safer to stay in the confines of being fragile and weak because that meant you would be taken care of.
I decided not take that route of the protective ‘safe zone’ and to listen to myself.
Be a unique woman
Beyond the traditional role:
I use to hate washing clothes, cleaning the house, cooking and other household chores for which my mother was traditionally responsible of every single day. She was not paid for it and did not get enough credit for her hard work.
My mother would say to me: “No one would want to marry you if you don’t know how to make great meals, because the best way to a man’s heart is through the stomach”.
Later on, all of my three boyfriends gave me their hearts without trying any of my food. Either my mom was wrong or I am too attractive, both options satisfied me!
Being challenging:
I like participating in competitions to challenge my bravery and confidence.
Seventeen years old. Me. An ordinary little girl with no high heels and no makeup decided to step up on stage in the casting for the host position of the most popular music tour for high school students in the whole city at that time: Hoa Hoc Tro Teen Concert.
I was chosen to be the only student to host the show with two other famous personalities.
Beyond appearance:
And again in the second year of university. Me. Without meeting the minimum requirements of appearance, I decided to apply to the hottest competition for TV presenter of Vietnam National Television called Rainbow. (I was 5 ft 2 and short-sighted which is not usually considered as a good-looking MC in Vietnam).
Being one of the Top 9 best contestants, I was then chosen to be the youngest TV presenter of VTV6 to host a music show for youngsters.
Dare to go further:
In the last year at the university. Me. Without any ‘change’ in terms of height and appearance, I decided to apply for the biggest youth program in South East Asia – The Ship for South East Asian and Japanese Youth Program.
I passed 3 rounds and left more than other 1000 candidates to become one of top 29 best representatives of Vietnam.
Always learning:
Five years later. Me. After my bachelor graduation and after many challenging tests, I received the British Government scholarship called Chevening to study a Master Degree in Multimedia Journalism in the UK.
Achievements
I have experienced lots of ups and down moments to gain these achievements. Some people may have thought that there must be something wrong with me – would it not be easier if I had chosen to be a ‘traditional’ woman – easy life, protected – rather than searching for challenges and ‘fights’.
But because of this journey, I had experienced different feelings. The older I get the more I appreciate that amazing feeling of conquering new successes and becoming a better version of myself. That nothing could stop me from choosing my journey as I see this as challenging myself and achieving life lessons.
Platform of opportunities
All the historical and feminist ‘fights’ that I first questioned has given a platform of opportunities for women of my generation. The right to go to school, to learn what we want, to compete, to dream big, to raise our voices, and to be heard.
The focus of a Vietnamese woman in my mother’s generation was to be good at household chores, to be obedient, to maintain the family’s dignity, to spend her whole life at home serving, and to take care of her husband and children.
I see it differently. The focus of a Vietnamese woman in my generation it is to grow up healthy, to pursue things you love, to never give up with what you have chosen, to be free in her own house, and to live her life as she wants.
Learn how to be yourself
I now don’t hate cooking. I just like to do it together with my boyfriend. I don’t mind cleaning or washing clothes either. In brief, I do not mind the household chores only because I have a choice to do them and that they are not the only choice I have.
After centuries of feminist movements, our society nowadays has more platforms for women in all markets around the world. However the ‘fight’ for gender equality is still on. It is ambitious but not impossible.
However, the personal challenge is to also look beyond systems, the power of the majority or conventional opinions which exist in every society but additionally look inside yourself and the uniqueness of you.
And then you can reach higher than any limits that have been imposed on you and find your true self.
LÀ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ Ở VIỆT NAM: LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH
Minh Trang (Nina Trang Nguyen), Cựu Biên tập viên Truyền hình, Người dẫn chương trình & Cựu sinh Học bổng Chính phủ Anh – Chevening –
Tôi thích chụp ảnh phụ nữ, đặc biệt là những lúc họ chẳng tạo dáng hay mảy may chuẩn bị cho một cái chớp flash bất chợt nào. Mày mò tìm kiếm và khắc hoạ nét đẹp của một cô gái là một điều thú vị lắm, bởi bạn biết cô nào cũng có điểm hút hồn người đối diện, nhưng nó nằm ở đâu, thì đó lại là trò đuổi bắt của đôi tay bạn và khoảnh khắc của cái đẹp. Tôi không có thứ hứng thú tương tự với đàn ông, dù tôi hoàn toàn “thẳng” nhé, thế mới kì cục.
Rõ ràng, phụ nữ đẹp là một chân lý, tôi nghĩ thế. Cái đẹp mà đàn ông không thể so sánh ấy được người ta nâng niu, yêu chiều và nhọc công mô tả chạm khắc biết bao đời nay. Xét theo phương diện này, làm phụ nữ thật có lợi thế.
Vì sao bình đẳng?
Thế mà không hiểu vì sao, những năm tôi lớn lên, là những tháng ngày mà hai chữ phụ nữ lại phải gắn liền với tranh đấu, với đòi quyền lợi. Tôi đã từng rất hoang mang với nhiều câu hỏi ở lứa tuổi một người phụ nữ chớm hình thành trong bản thân mình. Tôi thấy những người phụ nữ đòi quyền bình đẳng, tại sao họ cần làm như vậy? Yếu đuối, mỏng manh, để được che chở, bé nhỏ để được bao bọc, như thế không phải rất tuyệt hay sao? Tại sao người ta cần tranh đấu cho công bằng, có nghĩa là phải cáng đáng nhiều trọng trách hơn, phải gánh trên vai mình nhiều trách nhiệm hơn, phải tự mở cửa ô tô, tự kéo ghế ngồi và tự bê vác những đồ nặng? Mấy câu hỏi tầm phào chạy ngang qua đầu, nhưng không để lại nhiều dư âm. Vì tôi được lớn lên, được đi học, được yêu thương và được đối xử không có nhiều khác biệt so với những bạn trai đồng trang lứa.
Điều buồn cười là cho đến cuối cùng, cái cách mà tôi chọn cho mình để trưởng thành, lại đi ngược lại với tất cả những êm ái bao bọc chở che, mà tôi vốn từng cho rằng, là tốt cho phụ nữ..
Học cách làm phụ nữ ‘khác thường’
Khác với khuôn mẫu truyền thống:
Tôi ghét giặt quần áo, dọn dẹp, nấu ăn, những công việc quanh quẩn trong nhà, vì trong mắt tôi từ bé đến lớn, mẹ phải nấu ăn mỗi ngày cho cả nhà, chiều chuộng đủ mỗi người một khẩu vị, mỗi người một giờ giấc, dọn dẹp một không gian sinh hoạt chung mà tự nhiên sẽ bừa bộn chỉ 15 phút ngay sau mỗi lần vừa gọn gàng. Những nhiệm vụ ấy chẳng ai phân công, cũng không có thù lao, mà mẹ chưa ngày nào từ chối. Thế là trong tôi chúng dần trở thành động từ chỉ sự phục vụ cho người khác, nghe thôi đã thấy mệt và thật phiền. Mẹ lúc nào cũng bảo, tôi chẳng bao giờ động tay đến bếp núc nhà cửa thì sau này chỉ có nước ế, vì tình yêu của người đàn ông đi qua đường dạ dày. Sau này, ba anh bạn trai của tôi, không ai trong các anh được tôi nấu cho ăn bữa nào đã vội đổ gục ngã quỵ. Hoặc mẹ tôi đã sai, hoặc sức hấp dẫn của tôi không thể đùa được, phương án nào cũng làm tôi đắc chí.
Thử thách bản thân:
Tôi thích mấy cuộc thi, kiểu thách thức sự can đảm và tự tin của bản thân.
Năm lớp 11, tôi, 1m55 – nghĩa là thấp bé gần nhất lớp, chân vòng kiềng không mang giày cao gót, tay chưa bao giờ biết cầm cọ trang điểm, lần đầu bước lên sân khấu casting làm MC cho chuỗi chương trình đình đám nhất giới trẻ Hà Thành của báo Hoa Học Trò những năm ấy: Hoa Học Trò Teen Concert.
Tôi được chọn, là học sinh duy nhất của trường dẫn chương trình cùng 2 MC chuyên nghiệp rất nổi tiếng lúc bấy giờ.
Xa hơn ngoại hình:
Đại học năm 2, tôi, 1m57, nghĩa là dưới tiêu chuẩn cho phép, mắt mang kính cận, tay ôm tập hồ sơ nộp vội trong ngày cuối tuyển chọn MC cho cuộc thi Người dẫn chương trình truyền hình Cầu Vồng hot nhất của VTV.
Lọt vào Top 9, tôi được chọn là MC trẻ nhất của lứa thí sinh năm đó chính thức dẫn chương trình Music box cho các bạn trẻ, phát sóng hàng tuần trên kênh VTV6.
Can đảm tiến xa hơn:
Đại học năm cuối, tôi, (từ nay trở đi mãi mãi là 1m57, có nghĩa là ngoại hình của tôi là mãn tính thấp bé và bất lợi, thậm chí khi so với chiều cao trung bình của người Việt Nam, vốn đã khiêm tốn), vượt qua hơn 1000 bạn trẻ trở thành 1 trong 29 đại biểu của Việt Nam tham gia Chuyến tàu Thanh niên Đông Nam Á SSEAYP – Chương trình dành cho thanh niên lớn nhất Đông Nam Á.
Không ngừng học hỏi:
5 năm sau khi ra trường, tôi ghi tên mình vào danh sách những học giả của Học bổng chính phủ Anh Chevening để theo học chương trình thạc sỹ báo chí đa phương tiện tại Vương Quốc Anh, sau 3 vòng xét tuyển và 1 kì thi IELTS kéo dài hơn 1 năm trời.
Thành quả và Cơ hội
Tất cả những thử thách đó, đều khiến tôi thao thức nhiều đêm, có khi ăn không ngon ngủ không yên, vất vả trầy trật để dành được, và đặc biệt, chẳng được phép cho mình yếu đuối bé nhỏ nép vào sự che chở bao bọc của bất cứ ai. Không biết tôi mắc phải lời nguyền gì, mà cứ lao vào những khổ ải ấy, nhưng thứ hạnh phúc của mỗi lần dành được một thành quả, như một thứ thuốc phiện liều cao khiến tôi không thể dừng lại việc chinh phục những đỉnh cao.
Rồi một cách vô thức, tôi dần nhận ra, những công bằng hay tiếng nói mà phụ nữ của nhiều thế kỷ nay đấu tranh để giành lấy, quả ngọt của nó nằm ở chính những điều bé nhỏ mà những phụ nữ của thế hệ sau như chúng tôi được hưởng, như là một điều nghiễm nhiên, là được tới trường, được học bất cứ thứ gì mình muốn, được thi thố cạnh tranh công bằng với những cậu bạn cùng tuổi, được ước mơ, được ganh đua trày da tróc vẩy cho ước mơ đó, được nói lên tiếng nói của mình, và được lắng nghe.
Là một phụ nữ Việt Nam, với thế hệ của bà tôi, mẹ tôi, là nữ công gia chánh, là công dung ngôn hạnh, là chiều chồng chăm con, là chu toàn việc trong nhà, là xây tổ ấm.
Là một phụ nữ Việt Nam, với tôi bây giờ, là lớn lên khoẻ mạnh, là biết tìm điều mình yêu và giành lấy nó, là chu toàn bất cứ việc gì mình đã chọn, là được chọn xây nhà hay xây tổ ấm tuỳ cô ấy, và được là chính mình.
Học cách làm chính mình
Tôi dần nhận ra mình thích nấu ăn cho người mình yêu, khi có anh ấy cùng vào bếp, thích dọn dẹp giặt giũ, để hít ngửi mùi hương yêu thích phảng phất quanh mình. Chung quy lại, vẫn là nấu ăn dọn dẹp thôi, thế nhưng khi những vụn vặt ấy không phải trách nhiệm gắn lên vai người phụ nữ, mà là điều bạn thích làm, cuộc sống nên thơ và hạnh phúc hơn biết bao nhiêu.
Xã hội ngày nay, sau nhiều thế kỷ của đấu tranh, đã có thêm nhiều nền tảng để phụ nữ phát triển, không chỉ ở phương Tây, mà ở cả những đất nước bé nhỏ đang phát triển như Việt Nam. Nhiều người vẫn đang ‘đấu tranh’ cho sự công bằng giữa hai giới; đó là một mưu cầu tham vọng, cũng có thể sẽ thành hiện thực một ngày không xa.
Tuy nhiên, điều thách thức lớn hơn, không chỉ nằm ở những thể chế, quyền lực hay những quan điểm lạc hậu của số đông, mà nằm ở chính trong bạn. Câu hỏi dành cho bạn, chính là có vượt qua được những giới hạn mà người ta vốn cho rằng là “của phụ nữ” để tìm kiếm chính những khác biệt và sự độc đáo của mình hay không? Khi đó, bạn sẽ vươn xa hơn những giới hạn đã được dán nhãn cho bạn để tìm thấy chính bản thân mình.
All views and opinions expressed on this site are those of the individual authors and comments on this site are the sole responsibility of the individual contributor.